Polaroid

Chương VI: Kẻ phá đám
thật sự!
- Dạ chào chú ạ! - Con bé
đáng ghét cười toe toét
như để trêu ngươi tôi.
- Xin lỗi anh, hôm nay
tan học Thanh Mai muốn
đi ăn cơm hàng nên em
rủ nó đi cùng, ko biết
anh có thấy phiền ko? -
Tất nhiên là phiền rồi!
Tôi gần như chỉ muốn
hét lên điều đó. Nhưng
ko, trước người đẹp làm
sao tôi dám nói điều đó
chứ. Tôi cố tỏ ra vui vẻ:
- Ko sao, được cùng ăn
với em là vui rồi. - Tôi
vừa nói xong thì con
nhóc đáng ghét nhếch
mép cười khẩy tôi một
cái. Nếu tôi ko lầm thì
chắc nó đang chửi tôi là
đồ dẻo mép cũng nên.
- Em và cô bé dùng gì?
- Làm ơn gọi cháu là
Thanh Mai! - Tôi gần
như chỉ muốn lôi con bé
đứng dậy và đuổi thẳng
cổ nó đi. Tôi đã cố tỏ ra
là lịch sự rồi thế mà nó
cứ thích gây chuyện với
tôi. Nhưng, nhìn Thanh
Trúc thì tôi ko nỡ. Tôi sợ
mất điểm trước cô ấy
mà. Thanh Trúc khẽ
cười:
- Con bé nó vẫn thẳng
tính thế, anh thông cảm
nhé! - Tôi thấy bao cơn
giận như nguôi hết. Gía
như con bé ấy được thừa
hưởng một phần mười
cái tính cách dịu dàng
và tế nhị từ chị của nó có
phải tốt ko. Tôi cá là sau
này ai lấy phải nó thì
đúng là tự chuốc khổ vào
thân.
- Ừ ko có gì đâu. - Tôi
vừa nói xong thì bắt gặp
ánh mắt săm soi của con
nhỏ. Rồi con bé lật dở
menu. Trời ơi, tôi quá
choáng khi con bé nó
gọi món. Chẳng phải là
tiếc tiền hay tôi ko đủ
tiền mang đi mà vấn đề ở
chỗ là tôi ko nghĩ ba
người chúng
tôi có thể ăn hết một núi
món ăn như thế.
- Cho tôi một đĩa gà rán,
một đĩa tôm hùm, một
đĩa cơm Pháp, ba phần
bánh biza, ba phần chuối
rán kem, 1 cốc sinh tố
sữa chua, 1 chai rượu
vang... (và còn nhiều
món nữa mà tôi ko nhớ
hết) - Gọi xong nó quay
sang mỉm cười với tôi
mặc dù bị Thanh Trúc
huých chân nhắc nhở. -
Chú mang đủ tiền chứ? -
Lần này thì tôi thấy
Thanh Trúc ngượng ra
mặt. - Em hỏi trước kẻo
sợ ăn xong lại bị "cắm" ở
đây rửa bát trừ nợ thì
chết.
- Cái đó thì Thanh Mai
ko phải lo, cái quan
trọng bây giờ là chúng
ta phải làm thế nào để
ăn hết chỗ thức ăn sắp
mang ra đây.
- Cái đó thì chẳng phải lo
đâu chú ạ. Yên tâm, dạ
dày cháu to lắm!
- Thanh Mai! - Lần này
thì Thanh Trúc phải lên
tiếng, có lẽ cô ấy cũng
nhận thấy sự thiếu lịch sự
của con bé, một lần nữa
cô ấy lại phải quay sang
tôi, khuôn mặt xinh đẹp
đã có phần xấu hổ. - Anh
thông cảm nhé, con bé
nó vẫn còn trẻ con!
- Ko sao mà, ăn khoẻ thì
mới chóng lớn cô bé nhỉ?
- Tôi cố cười quay sang
phía con nhóc, ngay lập
tức tôi đc nhận trả một
cái nguýt dài.
- Công việc của em thú
vị chứ? - Tôi cố gắng bắt
chuyện với Thanh Trúc.
Cô ấy chưa kịp nói gì thì
con nhỏ đã xen vào:
- Công việc nào mà
chẳng có sự thú vị của
riêng nó. Chú hỏi thừa
qúa đấy!
- Thanh Mai, như thế là
bất lịch sự đó!
- Thì thôi vậy!...Em chỉ
nói những gì mình nghĩ
thôi mà!... - Con bé
phụng phịu và tiếp tục
chén miếng gà rán của
nó.
- Ko sao đâu mà Thanh
Trúc, anh ko để ý đâu!
- Cám ơn anh!
- Có gì đâu! Mà em...
- Này chị ơi! - Tôi chưa kịp nói xong con
bé đã lại chặn họng tôi,
nó tỉnh queo. - Chị ăn
nhiều vào đi chứ, ko đói
là chiều ko làm việc
được đâu đấy! - Rồi nó
quay sang nhìn tôi cười
đểu kinh khủng. Cái con
bé phá đám này, nó định
chơi tôi đây mà.
- Đúng rồi đấy. Em phải
ăn nhiều như cô em gái
có cái dạ dày to kia kìa.
- Cám ơn chú đã quá
khen! Chú có vẻ ko được
tốt bụng cho lắm nhỉ?
- Cái gì? - Tôi gần như
phát cáu với con bé này.
Đấy, xem ai có thể chịu
nổi nó chứ. Suốt từ lúc
nãy đến giờ tôi đã quá
nhẫn nhịn nó rồi. Tôi đã
làm gì nó mà nó bảo tôi
ko tốt bụng chứ. Hay vẫn
chỉ là cái chuyện cỏn con
tôi ko nhường chỗ quen
cho nó. Nếu vậy kẻ xấu
bụng mới là nó. Ước gì
tôi có thể băm vằm nó
ra.
- Chú sao phải nóng thế
chứ? Cháu đâu có ý gì
đâu!.... - Giọng con bé
ngân dài một cách đáng
ghét. - Tại cháu thấy
suốt từ nãy đến giờ chú
chỉ mải nói chuyện, ngắm
chị cháu ăn chứ chẳng
thấy chú ăn tí gì. Vì vậy
cháu mới nghĩ chắc bụng
chú ko được tốt cho lắm!
- Tôi gần như cứng họng.
Nó làm tôi thấy xấu hổ.
Chưa bao giờ tôi lại phải
đuối lý trước ai, đặc biệt
lại là một con nhóc đáng
tuổi cháu mình.
- Hì, con bé nhà em nó
thế đấy , anh ko vặn được
nó đâu, nó lí luận kinh
lắm!... Mà Thanh Mai,
em nghịch thế đủ rồi đó,
đừng trêu tức anh Lâm
nữa biết chưa.
- Anh đâu mà anh ạ, già
thế đáng tuổi chú em
thôi! - Ôi tôi đến chết vì
tức mất thôi. Cái mồm
con nhỏ này có độc hay
sao mà nó ăn nói độc
mồm độc miệng thế ko
biết! Nhưng đã đến lúc
tôi phải cho con nhỏ này
một trận rồi. Nó phá tôi
thế là quá lắm
rồi. Tôi đang định lên
tiếng thì chợt chuông
điện thoại Thanh Trúc
đổ.
- Alo, vâng tôi biết rồi...
- Ko biết có chuyện gì
mà trông cô ấy có vẻ gấp
gáp lắm. - Em xin lỗi, giờ
em phải về tổng công ty
ngay.
- Sao vậy? Ta còn chưa
ăn xong mà.
- Đúng rồi đó chị, em
còn chưa ăn xong.
- Ở tổng công ty đang có
việc gấp cần giải quyết
em phải về ngay. Thôi
anh và Thanh Mai cứ ở
lại dùng bữa nhé. À
phiền anh tí đưa Thanh
Mai về giùm em nhá! Em
đi đây! - Cô ấy nói xong
rồi vội vã đi thẳng chẳng
để tôi kịp nói câu gì. Mà
ko đùa đấy chứ, tôi phải
đưa con nhỏ đáng ghét
này về ư?
- Chú nghe rõ rồi đấy
nhé, tí chú phải đưa
cháu về! - Việc đưa nó về
à? Cái đấy tính sau giờ
tôi chỉ muốn xử lý con
nhỏ vì cái tội phá tôi
suốt từ đầu bữa đến giờ.
Vì nó mà tôi chẳng thể
nào chuyện trò thân mật
và tiếp cận được với
Thanh Trúc, nó đã phá
buổi hẹn hò đầu tiên của
tôi. Con nhỏ kia, ta ko
tha cho mi đâu!
- Này cô bé, tôi nghĩ
chúng ta cần nói rõ mọi
chuyện. - Tôi nghiêm
giọng nói với nó thế mà
cái mặt nó cứ cười cười
như kiểu tôi đang nói
đùa ko bằng, rồi nó thản
nhiên hút sinh tố, cắn
một miếng biza nhai
ngồm ngoàm, hút thêm
một hụm sinh tố nữa, nó
mới thèm nhìn tôi và
nói.
- Nói chuyện hả chú?
Cháu và chú thì có
chuyện gì?
- Hình như cô bé vẫn còn
giận vụ ở quán cà phê lần
trước.
- Chú cũng biết à?
- Chú nghĩ thù dai là ko
tốt!
- Thế chú nghĩ nhỏ mọn,
luôn ra vẻ bề trên và
chấp trẻ con là tốt hay
xấu!
- Ta mà như vậy sao?
- Còn bảo thủ, cố chấp
nữa!
- Này Thanh Mai! Đừng
thấy
người khác nhường nhịn
mà lấn tới.
- Hì, cháu đâu có lấn tới
gì chú đâu. Vẫn ngồi yên
một chỗ mà! Chú nghĩ
mình có lực hút lắm sao?
- Chú đang nói nghiêm
túc với cháu đó.
- Hì, đấy là chú còn cháu
thì ko! - Nói xong nó
đứng dậy , vung vẩy hai
cái tay. - Cháu ăn xong
rồi, giờ thì về thôi!
Dù trong lòng tức lắm và
chỉ muốn cứ thế phi xe
thẳng về công ty bỏ mặc
nó lại. Nhưng... tôi ko
thể vì... Thanh Trúc.
- Xe cũng đc đấy nhỉ?
Mua mấy tiền đó ông
chú? - Tôi lặng im ko
thèm đếm xỉa đến lời nó
nói. Mà nghe cách nó
hỏi thế có ai muốn trả lời
chứ. - Hừ, người ta câm
rồi!
- Này con nhỏ kia, một
vừa hai phải thôi chứ! -
Lần này thì tôi tức thật
sự. - Bây giờ tôi bận,
muốn về tự gọi taxi mà
về! - Dứt lời tôi leo lên
ôtô phóng thẳng mặc
cho nó đứng nghệt mặt
ra. Có lẽ nó ko ngờ tôi
lại phản ứng dữ dội thế.
Nhưng tôi chịu thế là
quá đủ rồi, chưa bao giờ
tôi để cho một ai thiếu
tôn trọng mình đến thế,
con bé này thì lại càng
ko!